"Nhờ em gái lấy tiền trong tủ để nộp viện phí, nhưng em lật tung cả nhà mà không tìm thấy đồng nào; trong lúc hoảng loạn, tôi đã nói một câu mà giờ hối hận."
Con trai tôi bị bệnh máu không đông từ khi mới sinh, mỗi tháng đều phải nhập viện khi bị chảy máu. Hiện tại, bé đã 8 tuổi, chi phí viện rất tốn kém, bảo hiểm chỉ chi trả một phần. Vợ chồng tôi đều làm nhân viên hành chính với mức lương không cao, nên không muốn sinh thêm con. Tôi thường buồn vì bệnh tật của con, nhưng chồng luôn ở bên an ủi. Một ngày, cô giáo gọi báo con bị tai nạn trước cổng trường và đang được cấp cứu. Tôi hoảng loạn và khóc nhiều. Sau khi bình tĩnh, tôi nhờ đồng nghiệp chở vào bệnh viện. Khi đang chờ trước phòng cấp cứu, y tá yêu cầu nộp tiền viện phí, nhưng tôi không thể về lấy tiền vì chồng đang đi công tác.
Tôi đã gọi cho em gái bảo để chìa khóa và tiền trong tủ, mang đến bệnh viện. Sau một tiếng, em gọi lại nói không tìm thấy tiền. Tôi chợt nhớ đến công việc của em và cảm thấy hối hận vì đã tin tưởng. Tôi nói với em rằng tôi đang trong cơn nguy kịch và cần tiền để trả viện phí. Em gái hỏi tại sao tôi không tin em và cúp máy, không đến bệnh viện. Thấy em không đáng tin, tôi phải gọi mẹ mượn tiền. Một tuần sau khi xuất viện, tôi hỏi mẹ thì biết em gái đã bỏ đi và không thể liên lạc. Nghĩ đến em gái giờ không biết đang ở đâu, tôi cảm thấy ân hận.
Tôi nghi ngờ chồng và gọi để hỏi về số tiền tiết kiệm trong tủ. Anh ấp úng nói đang dùng cho việc quan trọng. Trong cuộc gọi, tôi nghe tiếng trẻ khóc và giọng phụ nữ nhắc anh pha sữa rất thân mật. Điện thoại đột ngột tắt, khiến tôi lo lắng. Khi gọi lại, một cô gái nói tôi nên buông bỏ chồng vì đứa con bệnh tật là gánh nặng. Cô ta còn nhấn mạnh chúng tôi khó có con khỏe mạnh, nếu có đứa chết đi sẽ không ai hương khói tổ tiên. Những điều cô ta nói khiến tôi lo lắng, nhưng tôi không thể chấp nhận chồng tàn nhẫn trong lúc con đang nguy kịch. Tôi hiểu việc quan trọng của anh là bao nuôi nhân tình.
Nghe đến đây, tôi không thể kiềm chế, ném điện thoại xuống đất, run rẩy chửi bới chồng là kẻ khốn nạn, phản bội. Sau gần 10 năm chung sống, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của anh. Nghĩ đến em gái, tôi cảm thấy ân hận vì đã đánh giá sai về cô ấy chỉ vì nghề tiếp rượu. Trong khi đó, chồng tôi, người tôi tin tưởng, lại là kẻ lừa đảo. Ly dị thì dễ, nhưng tôi không biết phải làm gì để chồng nhận ra sự thật.



Source: https://afamily.vn/nho-em-gai-lay-tien-trong-tu-den-nop-vien-phi-giup-nhung-em-noi-lat-tung-ca-nha-khong-thay-mot-xu-nao-trong-luc-roi-tri-toi-da-buong-mot-cau-de-roi-hoi-han-20190826095342698.chn